Cố Buông ( Chương 1)



Cố Buông
Chương 1
Tác giả: Mộc Y
Beta: Mộc Y
Thể loại: Đam mỹ ngược luyến tàn tâm, nhất thụ nhất công, xuyên không, HE......

Ta đang đi dạo quanh một công viên có khung cảnh thực mê tình thì đột nhiên ở đâu nhảy ra.... thần chết!!! Hắn vận bộ y phục đen dài, rộng phùng phình, đầu đội mũ thiệt to che khuất nửa gương mặt trắng xanh xao hốc hác. Hắn vươn chiếc lưỡi hái thật dài hướng đến ta, ta hoảng sợ vội chạy đi nhưng không kịp nữa rồi, lưỡi hái quăng ta xuống một con sông thật to, thật sâu, ta không biết bơi, cố sức vẫy đạp thật mạnh, kêu lớn cứu mạng như đáp lại chỉ là một mãnh tĩnh mịch, cứ thế, ta mất hết sức lưc chìm vào bóng đen vô tận………
……
“ Aaaaaa----- ”
Bật đầu ngồi dậy thoát khỏi cơn ác mộng, thở hổn hển, nó thực chân thật, cái cảm giác khi sắp chết,chìm vào nước, bị hút hết sức lực , không có không khí để thở, thật đáng sợ!!! Ta cố gắng bình tĩnh lại, nhắm mắt hít thật sâu rồi lại thở ra, làm ba lần như thế thoáng cái đã làm ta được bình tĩnh. Mở mắt, đập vào mắt ta là khung cảnh cực kì không quen thuộc.
Cửa gỗ gấp kiểu xưa?* Diện tích phòng này phải đánh giá một chữ duy nhất là: rộng. Tuy nhiên nó không để vật dụng gì nhiều. Chỉ có một cái bàn gỗ, trên đó có một bộ tách trà kiểu dáng đơn sơ, xung quanh bàn là hai băng ghế gỗ. Xa xa là tủ quần áo nhỏ, rồi hết!........Khoan, còn nữa. Ta đang nằm trên một chiếc giường rất là trái ngược với tất cả vật dụng trong này. Nó là một chiếc giường lớn a~ Đẹp nữa. Giống giống cái giường Công Tử Bạc Liêu* lúc nhỏ ta từng xem. Mà... phòng ta từ khi nào biến thành như thế này a~ toàn là vật dụng làm từ gỗ với gỗ không, giàu thế!!!!! Hay là.......ta xuyên không rồi? Haizz, ở đây nghĩ vẫn vơ làm chi, không bằng cứ bước ra ngoài đấy hỏi ở đây là ở đâu là được rồi há há.
Vừa định bước xuống giường thì cửa kia mở ra. Có một cậu nhóc tì dễ thương khoảng chừng 5,6 tuổi gì đó đang bưng chén thuốc đông y bốc khói nghi ngút, nó có cái mùi thực kì cục, chắc chắn uống vào sẽ đắng kinh khủng!!! Mặc dù ta thân là bác sĩ, cũng rất rành về đông y nhưng có cái ta không thể chịu được mùi của thuốc! Nó làm ta rất khó chịu! Thằng nhóc ấy ngẩng đầu lên nhìn ta thì mặt tươi tỉnh hơn hẳn, hình như nó cao hứng thì phải. Nó cười thật rạng rỡ rồi từ từ, từ từ mếu máo!!! Đôi mắt tròn xoe dễ thương đang ngấn nước, nó để chén thuốc lên bàn rồi sau đó thân hình mũm mỉm kia hướng đến ta bổ nhào lên. Nó ôm lấy ta khóc nức nở thực làm cho người ta thương tâm. Ta lúng túng ôm lấy nó dỗ dành:
" Được rồi được rồi, ngoan nào, sao vậy? Ai ăn hiếp em sao? Nói anh nghe anh đi xử cho nghen? Hửm?"
Nó thút thích ngẩn khuôn mặt ủy khuất nhìn ta: " Không...hức...không có ai ăn hiếp em hết. Chỉ có..hức...bọn người kia....hức...bọn họ ăn hiếp anh...huhu.."
Khiếp!!!! Gì ? Ăn hiếp ta ? Không hiểu a~ Đang suy nghĩ và dỗ dành đứa nhỏ để tính hỏi nó đã xảy ra chuyện gì thì một âm thanh vang lên:
" Minh à, nín đi con, anh con mới tỉnh dậy còn chưa khỏe." Âm thanh ấy.....Không thể nào.....
Một người phụ nữ vận bộ áo bà ba nâu đen với khuôn mặt ta cho rất là quen thuộc mang một vẻ đẹp dịu hiền, nếu không phải có vài nếp nhăn nơi khóe mắt của nàng và vài cọng tóc bạc lơ phơ thì khó có ai không thể nhìn ra vẻ đẹp kinh diễm thời xuân sắc của nàng. Sở dĩ ta nói nàng quen thuộc là bởi vì nàng rất giống người mẹ quá cố của ta. Giống, rất giống, giống từng li từng tí trên gương mặt, giống cả giọng nói hài hòa êm tai ấy, giống đến nổi ta phải bật thốt lên tiếng gọi mà 19 năm ta chưa từng được gọi.
" Mẹ----"
Nàng nhìn ta tràn đầy yêu thương:
" Sao con? Bớt sốt chưa? Ân, cũng đã giảm rồi. Nào Minh, con lấy chén thuốc lại đây cho anh con uống đi." Ta ngơ ngác nhìn nàng mãi đến khi mùi thuốc sộc vào mũi. Thực khó chịu!!! Nàng nhìn ta đen mặt mà phì cười, cả nhóc tì tên Minh ấy cũng cười ta. Nàng nói:
" Phong à, con lớn rồi mà còn sợ thuốc đắng. Con xem, cả Minh nó cũng cười con kìa."
Ta ủy khuất hướng đến nàng làm 'nũng':
" Con khỏe rồi nên khỏi uống thuốc được không?" Sợ nàng không tin liền kéo tay nàng sờ trán ta: " Con hết sốt rồi a~"
Nàng nghiêm mặt: " Không được! Phải uống thuốc! Hết sốt cái gì? Chỉ là giảm thôi, muốn hết thật là phải ngày uống hai chén như thế này này mới hết, rõ chưa?"
Ta không cách nào cự tuyệt nên đành nhận chén thuốc từ Minh và nín thở một hơi uống hết. Đắng!!! Thằng Minh nó cười, nó lấy một miếng mứt hoa quả được gói kĩ trong túi ra đưa cho ta. Vội vã ngậm vào miệng. Vị ngọt thanh của đường kèm theo mùi hương của quả làm cái đắng của thuốc dần tan đi để lại trong khoang miệng là vị ngon của mứt. Cười, mứt này thiệt ngon a~ Ở chợ hay khu mua sắm vào ngày tết bán mấy loại mứt hoa quả cũng ngon không bằng mứt này. À, theo hoàn cảnh hiện tại chắc là ta xuyên không rồi. Hừm....để hỏi thử.
" Mẹ, tại sao con lại bị sốt vậy ạ?" Nàng và Minh đều bất ngờ trước câu hỏi của ta, thấy vậy nên ta phải giải thích cho họ biết thôi sớm hay muộn gì cũng biết mà. " Ưm...thật ra khi con tỉnh dậy con không biết gì hết, con quên hết tất cả mọi việc ở đây, con chỉ nhớ một điều người là mẹ của con." Đúng, là ở đây, hiện tại ở đây ta không biết chuyện gì hết. Kể cả chủ nhân của thân thể này là ai.
" QUÊN HẾT? " Nàng cùng Minh bất giác hô to lên.
" Thật là con không nhớ gì hết chỉ nhớ ta là mẹ của con? " Mẹ hướng đến ta hỏi như sợ là lấy chuyện này ra đùa.
" Vâng ạ " ta gật đầu khẳng định.
Nàng thở dài. Minh thì lo lắng nhìn ta như muốn khóc . Sau một lúc sau nàng kể về gia đình, về ta, mọi việc mà nàng biết. Sau đó nàng đem gương mặt đẫm lệ cùng Minh ra khỏi phòng để ta nằm trên giường tịnh dưỡng.
Ta suy nghĩ lời mà nàng và Minh kể lại. Đại khái thì ta cũng đã thông suốt được. Chủ nhân của thân thể này, không, là ta ở hiện tại mới đúng. Nếu đã xuyên không làm lại cuộc đời như vậy thì cũng phải chấp nhận số phận đi. Ta hiện tại tên Đỗ Thanh Phong, là một thiếu niên 16 tuổi. Vốn dĩ nhà họ Đỗ lúc còn ông nội thì rất giàu nhưng đến thời cha ta kế quản sự nghiệp thì lại lỡ dỡ, làm ăn thua lỗ, bị kẻ xấu lừa gạt, cha túng quẩn, đâm ra sinh chán với làm ăn, ông mặc kệ sự nghiệp và tiếp theo của cuộc đời ông là những ngày ăn chơi đàn đúm. Rượu chè cờ bạc, rước cả những cô tiểu thiếp xinh đẹp nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều về nhà. Mặc kệ những lời khuyên can của mẹ, ông vẫn cứ như thế mà rơi vào thói ăn chơi lêu lỏng. Gia cảnh xa súc, ông mượn của người ta rất nhiều tiền, nhiều đến nổi khi ông qua đời, bán cả tất cả đất đai ruộng vườn, cửa tiệm làm ăn, kể cả đồ trong nhà có giá trị đều bán còn chưa trả hết nợ. Phải đành.....phải đành bán ta đi mới dứt được nợ. Thở dài với cảnh đời của chủ nhân thân thể này. Vốn dĩ bán để làm nô dịch trong phủ cho một ông quan lớn nào đấy để trả nợ. Nhưng không ngờ tại gương mặt thanh tú nhờ vào gen di truyền từ mẹ và đôi mắt sáng trong, hồn nhiên còn chưa hiểu sự đời này bị ông quan ấy biến thành MB* ( là Money boy đấy. Trai bao ấy mà *cười*) Bị vợ lớn, vợ bé của ông ấy sỉ nhục, nhạo bán, đánh đập, bị người đời chê cười, khinh bỉ. Qua được vài năm, đến khi thể xác và tinh thần cậu không chịu nổi nữa thì cậu....... nhảy sông tự vẫn. Khi người ta vớt lên, ta chỉ còn hấp hối, đại phu nói ta chỉ còn sống nhiều lắm là hai ngày. Vì vậy ông quan ấy xé tờ khế ước bán thân, cho nhà ta một ít tiền để làm ma chai* ( đám ma ấy) rồi tốc hành đem về nhà.
Ở nhà, mẹ và Minh thấy ta như vậy, thương tiếc, đau lòng, hai người đều ngồi ngây đấy nhìn ta mà khóc than đến khi qua ngày hôm sau mới làm thủ tục ma chai. Trong nhà chỉ còn có hai người, tiểu thiếp, hạ nhân đều trốn đi, nên khi đó chỉ có hai người duy nhất là ở bên ta đọc kinh siêu độ.
Đến lúc phải hạ nguyệt* ( lịm á) cho ta thì đột nhiên ta ngồi bật dậy, hộc ra một búng máu đỏ tươi sau đó ngất đi phát sốt nặng. Mẹ và Minh quá vui mừng khi thấy ta sống lại, lấy tiền làm ma chai còn thừa mời đại phu về khám và hốt thuốc điều dưỡng cho ta, qua ba ngày sau thì ta tĩnh dậy. Như vậy thì lúc ta nhập hồn vào là lúc hộc máu đó đi, haizz.
Có lẽ khi mà ta ở thế giới hiện đại bị người khác xô ra khỏi boong thuyền rớt xuống biển thì xuyên vào thế giới này đi. Nhắc tới cái bực! Đang tham gia vào một buổi party trên một du thuyền sang trọng của Thiên Thiên, nó là bạn thân của ta từ lúc quấn tả ngồi bô, nó là một nhà doanh nhân thành đạt, khi công ty của nó kí kết được một hợp đồng rất lớn thì cả hai công ty cùng nhau tổ chức bửa tiệc này. Nó mời ta tham dự, dạo gần đây công việc bề bộn đã giải quyết nên thời gian này cũng khá rãnh rỗi, không có việc gì làm nên tham gia luôn. Vốn tưởng tham gia xong thì được về nhà nằm nghĩ trên chiếc chăn bông mềm mại của mình thì đột nhiên có người thừa lúc ta đang ngắm nhìn khung cảnh biển đêm ở boong thuyền mà xô ta xuống! Chết tiệt! Ta mà biết đứa nào thì chắc chắn ta sẽ quyền rủa con nó sinh ra sẽ có hai cái lỗ đít!!! ( t/g: * cười * ).
Ta nhớ thân nhân của ta, bạn bè của ta, cả em trai yêu quý của ta. Haizz. Người mà ta luyến tiếc nhất chính là Quân Quân đứa em trai cùng cha khác mẹ của ta. Nó vẫn còn nhỏ, rất đáng yêu nhưng thân thể lại rất yếu nhược. Nhìn rất đáng thương, ta rất thương nó, mà nó thì cũng rất thương ta. Nó rất rất ỷ lại vào ta, nếu nó mà biết ta chết đi thì sẽ rất thương tâm, Haizz, lo cho nó quá, không biết giờ này nó sao rồi. Haizz.....Thôi chuyện cũng đã qua rồi, cái quan trọng là phải nghĩ đến thế giới này mới được.
Điều đầu tiên phải nghĩ đến là kế sinh nhai! Xuyên qua thế giới này cũng có cái tiện của nó. Này thì ta được trẻ ra những 12 tuổi! Ở đây không có lo bằng chứng chỉ kinh doanh hay giấy cấp phép này nọ nên có lẽ ta cũng có thể làm ra một số việc. Vốn dĩ ta là một bác sĩ có kinh nghiệm nhiều năm, lại rành rõi về trung y nữa! Vậy là ta có thể mở một tiệm thuốc rồi!...Ý ý, không được, giờ này nhà không có tiền thì lấy đâu ra mở tiệm thuốc! Hừm.....Hay là ta chỉ khám thôi, lúc nào có tiền thì mở tiệm thuốc! Ừ, vậy đi, kế hoạch cũng không tệ . Cao hứng với suy nghĩ của mình, ta lại bắt đầu chìm vào giấc mộng.......................................
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
* Cửa gỗ gấp kiểu xưa: giống thế này rồi nối tiếp lại khoảng 4 cái nhé. Nhưng trên đó có nhiều hoa văn hơn giống giống mấy cánh cửa phòng phim cổ trang của TRung Quốc á.

* băng ghế gỗ:
* Giường công tử Bạc Liêu:



mainessquesinberry nói...

Playtech and Nsoft Announce New - JTA Hub
Nsoft and 구미 출장샵 Playtech, 제주도 출장샵 formerly known 원주 출장샵 as Nsoft and Playtech, are partners of global mobile casino 안산 출장샵 content provider Nsoft and have 창원 출장샵 been involved in the


lúc 13:31 3 tháng 3, 2022

Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2016 by Thanh Hoàn Các Blog| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Thảo Trần
Lên Trên